Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Ngày 2 tháng mười một

Khi người ta bắt đầu dạy cho con làm một cái gì, hoặc lái xe, hoặc bơi lội hay chơi một nhạc cụ nào đó, lúc đó con rất chăm chú tới từng động tác, từng hành động con phải làm. Con cố gắng sửa chữa từng chút rồi lại tiếp tục cho tới khi con làm chủ được chúng. Thế rồi con nhận thấy không cần phải nghĩ tới từng cử chỉ nữa, con cứ tự động mà làm; rồi con thấy hăng say và hứng khởi, bởi không còn phải là một cố gắng nữa. Đối với đời sống thiêng liêng cũng y như vậy. Khi nó đã bắt đầu là chính thành phần của con, con không còn cần ai phải nhắc nhở con nữa, để con có ý thức về Cha trong thâm tâm, Cha và Hiện Diện của Cha, bởi con đã hoàn toàn biết điều đó. Con cũng không cần phải hài hòa con với Cha, bởi con đã hòa hợp trong Cha. Điều đó đã thành tự nhiên đối với con như con thở vậy. Trong tình trạng đó, con biết rằng Cha đang ở trong con và con ở trong Cha, và chúng ta là Một.

Không có nhận xét nào: